Yahoo Hỏi & Đáp sẽ ngừng hoạt động vào ngày 4 tháng 5 năm 2021 (Giờ Miền Đông nước Mỹ) và từ nay, trang web Yahoo Hỏi & Đáp sẽ chỉ ở chế độ đọc. Các thuộc tính hoặc dịch vụ khác của Yahoo hay tài khoản Yahoo của bạn sẽ không có gì thay đổi. Bạn có thể tìm thêm thông tin về việc Yahoo Hỏi & Đáp ngừng hoạt động cũng như cách tải về dữ liệu của bạn trên trang trợ giúp này.

taon
Lv 6
taon đã hỏi trong Giải trí & Âm nhạcThăm dò & Khảo sát ý kiến · 1 thập kỷ trước

Bạn đã từng đi du lịch, tham quan những nơi nào rồi?

Nơi nào để lại trong bạn nhiều ấn tượng nhất? nếu có thể được, bạn hãy kể lại những sự cố mà bạn gặp khiến bạn nhớ mãi trong chuyến đi đó?

Cập nhật:

cảm ơn các bạn đã nhiệt tình chia sẻ với mình

Cập nhật 2:

Huyen tho

Giời ạ, đang hồi hộp theo dõi, đến đoạn đứng tim nhất bỗng cắt cái rụp, tiếc gì đâu

bạn biết tôi nhiều rồi mà, 1 người có nick "taon", thích lông bông lang bang đặt câu hỏi linh tinh đấy. Thế nhé, giữ lời hứa nha, mong sớm được bạn chia sẻ

Cập nhật 3:

Cỏ gai

cảm ơn bạn đã mở lòng chia sẻ sự cố không vui ấy cho mọi người, hy vọng đây là sự cố đầu tiên cũng như cuối cùng mà bạn gặp phải

Cập nhật 4:

Dogrose 2

Thế lúc ở trong đồn bạn có được cảnh sát chiêu đãi món gì không? Và chắc là sau đó bạn cũng rất là vinh dự khi được hộ tống về khách sạn nhỉ? Hi hi đùa 1 chút chơi. Hy vọng mình sẽ có cơ hội ra thăm Nha Trang, lúc ấy nhờ bạn làm hướng dẫn viên nha

Cập nhật 5:

rytuiiuu u

cầu chúc cho mong muốn của bạn sớm trở thành hiện thực nha, hy vọng1 ngày đó chúng ta sẽ có cơ hội du lịch bụi xuyên Việt bằng xe gắn máy nhỉ

Cập nhật 6:

hoai

Chúc mừng bạn đã tìm lại chính mình cũng như trưởng thành hơn qua những chuyến đi

Cập nhật 7:

san bằng tất cả nào anh yêu

Chu choa, bạn sướng thế, được đi nhiều ghê. Tớ rất nể bạn vì có đảm đi 1 mình không sợ gì cả.Chắc là gặp anh ấy vui lắm nhỉ, bạn thật may mắn vì từ trên mạng đi vào thực tế...Chúc bạn quen được nhiều người trên mạng như ý cũng như có những chuyến đi thú vị trong những tháng ngày tới nha

Cập nhật 8:

baby_not...

Ừ, kỷ niệm thật đáng yêu và chắc là khi "làm mưa" thì hình ảnh của bạn trong mắt "người thích mình" sẽ dễ thương hơn chứ, vì mấy khi được dịp thấy người ta...

Cập nhật 9:

lehienth

cảm ơn bạn đã chia sẻ về 2 nơi mà nhóm của bạn đã đặt chân đến. Thế nhóm của bạn có ý định kết nạp thành viên không nhỉ? Mình nghĩ có lẽ nhiều bạn trong đây cũng muốn được gia nhập nhóm của bạn đấy, nếu có thể thì bữa nào quảng cáo thêm về nhóm cho mọi người cùng biết với nha

Cập nhật 10:

pe_bich

Chà, bạn được đi nhiều đã quá ta.Đúng là đất nước ta còn rất nhiều cảnh đẹp mà có đi cả đời cũng chưa hết, nhưng đôi khi cũng nên mở rộng ra ngoài 1 chút du lịch đến các nước khác nếu như có điều kiện để mở rộng tầm nhìn cũng thú vị chứ bạn?

Cập nhật 11:

Phung 200

thì đấy, bạn cũng đang đi du lịch đấy thôi, du lịch qua màn ảnh cũng thú vị đấy chứ lại đỡ tốn kém, khỏi lo tai nạn,...

Cập nhật 12:

nhoccon

chúc mừng bạn đã có những chuyến đi thú vị trong bầu không khí ấm áp, vui vẻ với gia đình và người thân

Cập nhật 13:

linh t

cầu chúc cho năm nay bạn sẽ có cơ hội đi tham quan hoặc du lịch đến 1 nơi mà bạn hằng mong muốn nha

Cập nhật 14:

Wind

Bạn thật là may mắn khi được du lịch ở bên nước ngoài. Hỏi nhỏ nha, đến Trung Quốc mua sắm bạn bị dính "máy chém" nhiều không?

Cập nhật 15:

Mrs V

Oa, quá đã, cho mình vài kinh nghiệm với đi, đôi chân bạn thật là dẻo dai. Tiếc quá, bạn chẳng chịu chia sẻ gì cả

Cập nhật 16:

Tian g

Chà, rất hân hạnh được biết 1 vị tai to mặt lớn, kinh nghiệm đầy mình, uy tín tràn trề,dạt dào tình thương mến thương của người khác. Sao số của bạn đỏ thế, khó khăn nào cũng qua được, tình, tiền vào như nước, chắc hồi đó bạn được sinh ra trong bọc điều nhỉ?Mai mốt nếu tớ có điều kiện đi nước ngoài chắc phải đến nhờ bạn cố vấn quá

Cập nhật 17:

Thach Thao

Đọc chia sẻ của bạn, tự dưng tôi nhớ lại 1 câu hát mà tôi từng nghe trong 1 chuyến xe đêm đi Đà lạt cách đây khoảng 10 năm trong trạng thái dở sống dở chết vì say xe, tuy vậy bên tai tôi vẫn văng vẳng câu hát của 1 người trong đoàn"Còn lại chút gì để nhớ để quên...". Cầu chúc cho những kỷ niệm vui đó sẽ mãi lưu trong ký ức của bạn

Cập nhật 18:

tâm tình

Cảm ơn bạn đã mở lòng chia sẻ về những chuyến đi của bạn cũng như phần nào đó về cuộc đời của chính bạn. Mình đọc thấy thích ghê và cũng ước 1 ngày nào đó được gặp vị sư ấy nhỉ, vậy là căn tu của bạn cũng săm sắp thành hiện thực rồi đó nhỉ, chúc mừng bạn trước nha

Cập nhật 19:

long n

Chỉ thiếu 1 địa danh miền Bắc là bạn có đủ ấn tượng về 3 miền Bắc Trung Nam rồi nhỉ.

23 Câu trả lời

Xếp hạng
  • 1 thập kỷ trước
    Câu trả lời yêu thích

    Câu hỏi của bạn thật là thú vị.

    Tôi là người Việt, nhưng sinh ra ở nước ngoài. Cho tới nay tôi đã được đi nhiều nơi. Cuộc đời tôi lúc sinh ra, số tử vi đã phán rằng, người này có số Thiên di, long đong lận đận, số phải tha phương, xa gia đình từ nhỏ. Người này có số tu hành không sớm thì muộn. Lúc đó rất buồn và lo lắng, nửa tin nửa nghi. Thế rồi sau đó cuộc đời diễn ra tuần tự có phần giống như những gì đã được đoán trước. Chỉ riêng việc tu hành là chưa xảy ra, tuy nhiên với tôi bây giờ nếu có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng sẵn sàng đón nhận chẳng có gì phải lo lắng như trước đây nữa.

    Năm lên 7 tuổi. Tôi cùng chị ruột mình vượt biển khơi về Việt Nam. Gần 10 ngày lênh đênh trên biển khơi, biết thế nào là sóng, là gió. Đó là chuyến đi xa đầu tiên trong cuộc đời, có thể nói như thế, chuyến đi xa đầu tiên nhưng chẳng vui vẻ gì vì nó là một chia ly, khiến 1 đứa trẻ 7 tuổi phải hoàn toàn xa gia đình hàng chục năm, cho đến tận bây giờ, khi đầu đã bắt đầu điểm sương.

    Lớn lên, đi học, đi làm, có những chuyến đi khắp các miền đất nước. Phần lớn đều là công việc, tham quan thăm thú kết hợp. Định cư ở Hà Nội, nhưng tôi đã sống nhiều tháng năm tại Quảng Ninh, Đà Nẵng. Ngoài ra những chuyến đi ngắn ngày đã cho tôi được đi đến nhiều tỉnh, huyện ở Việt Nam, từ Bắc tới Nam. Trong những chuyến đi công tác hoặc tham quan học tập, tôi đã được đến Nga, Lát vi, Lít va, Ucraina, Hà lan, Trung Quốc, Hồng Công, Thái lan, Lào, Campuchia. Có những nơi đi vài lần, có nơi sống vài năm. Mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng, một lối sống riêng. Nói về danh lam thắng cảnh, di tích văn hoá những nơi tôi được biết thì Việt Nam có Hạ Long và Yên Tử là đẹp và hùng vĩ. Còn ở ngoài nước thì Vạn lý trường thành và Ăng-co-vát, Ăng-co-thom là tuyệt vời hơn cả.

    Mỗi nơi đều được chứng kiến tình người đẹp đẽ và kể cả xấu xa. Tôi rất thích được kết bạn ở những nơi mình đến. Nơi nào tôi cũng có những kỷ niệm, có những người bạn cả nam cả nữ. Cho dù sau này không phải ai cũng giữ được liên lạc, nhưng đều để lại những kỷ niệm hay hay. Tôi quen và chơi với đủ loại người. Được biết các Giáo sư, Tiến sỹ, có những người rất có tiếng tăm trong giới học thuật, được chơi với các sinh viên, các chàng trai, cô gái rất hay, biết cả dân trong giới xã hội đen - những quan hệ quen biết vô tư nhưng cũng có lúc là bình phong che đỡ cho mình. Tôi có một số bạn bè rất tốt, giúp đỡ nhau chí tình trong mỗi lần đi xa như vậy.

    Những sự cố? Có nhiều. Nhiều nhất là thời kỳ tôi sống ở Nga. Có lúc chúng tôi thuê nhà riêng để ở. Nhưng tình hình tại Nga thời gian đó thật loạn lạc. Ban đêm, chúng tôi từng chứng kiến các băng nhóm xã hội đen, rượt đuổi xe trên đường phồ dùng AK bắn nhau toé lửa như trong phim Mỹ. Trong nhà ở, thậm chí tôi cũng tự trang bị đủ loại vũ khí thô sơ để phòng vệ. Có lúc đang đêm, chỉ một cú điện thoại vu vơ gọi đến dò xét, thế là ngay trong đêm gói ghém đồ đạc, chưa sáng ra gọi ngay taxi di chuyển nhà khẩn cấp. Thời đó, những băng nhóm cướp người Nga hay Cap-ca-zơ có sự liên kết với chính những tên người Việt mất gốc chuyên săn tìm để cướp bóc người Việt và người nước ngoài khác. Một anh bạn tôi giữa ban đêm đã bị một toán huligan đột nhập nhà cướp hết tài sản, đánh đập suốt một đêm để tra khảo vì chúng nghi còn tiền bạc cất giấu. Kết quả một người gẫy 7 xương sườn và đi cả hàm răng, nhiều người khác bị thương tích. Riêng anh bạn tôi bị đánh bể đầu và bị ảnh hưởng thần kinh đến vài năm sau chưa hết.

    Thời gian ở Nga, một lần tôi bị một cao thủ người Cáp-ca-zơ thôi miên và bị lấy đi rất nhiều tiền của tôi và của bạn bè mà cho đến nay nghĩ lại vẫn thấy bàng hoàng trước thủ pháp cao cường hơn bất cứ nhà ảo thuật nào mà tôi được xem trình diễn. Ở Nga những năm này mới thấy xót thương cho người dân Việt Nam nhỏ bé và hèn kém. Bạn đã bao giờ chứng kiến cảnh người Việt Nam bị đối xử phân biệt, không được vào các nhà chờ trong sân bay quốc tế ở Nga, phải đứng đón và tiễn đưa người thân hay bạn bè ngoài trời, kể cả những lúc trời rét -30 độ C -40 độ C chưa?

    Có lần tôi làm một chuyến đi đến một đất nước, thời đó vẫn chưa thân thiện với Việt Nam. Việc xin visa là không thể, tôi quyết định trốn. Lần thứ nhất, nhờ một người láng giềng nước đó giúp đỡ. Giữa 2 nước này việc đi qua lại dễ dàng, chỉ cần đóng tiền thôi. Qua một trung gian, tôi đóng vai chồng một cô gái, được cô ta dẫn qua biên giới. Cô ta giống như một người vợ nhanh nhẹn đứng ra làm mọi thủ tục cho hai "vợ chồng". Mọi sự tưởng như trót lọt, vì cảnh sát biên phòng ở cửa khẩu không để ý lắm đến những trường hợp như của tôi. Bỗng người lính biên phòng làm thủ tục hỏi tôi điều gì đó (sau này mới biết là hắn chỉ hỏi mày vào Thái ở lại bao nhiêu ngày - để tính tiền). Tôi ngớ người, nhưng nhanh chóng ậm oẹ làm như bộ bị đau họng không nói được, chị "vợ" vội xông vào nói giúp. Nhưng có lẽ vì sự hăng hái quá đáng của cô gái mà người lính nghi ngờ. Mãi sau tôi mới biết, lúc đó hắn ta không nghĩ tôi là người nước ngoài khác, mà chỉ nghĩ chúng tôi buôn heroin hoặc cái gì đó. Thế là một cuộc kiểm tra diễn ra, tôi vừa bị phát hiện ra là người VN, đồng thời - báo hại cho tôi - trong túi đồ của tôi có một thứ làm cho cả đám lính xung quanh xúm đến. Sự tình là trước khi tôi lên đường, có một người quen gửi một gói quà nhờ tôi chuyển giúp. Vì là người quen nên tôi cũng không để ý lắm xem món quà đó là gì. Nhưng đó lại là gần nửa Kg cao hổ cốt, do chính tay người quen tôi nấu, cất công phu nên tặng cho người nhà và nhờ tôi chuyển giúp. Cái thứ cao đen đen, quánh quánh ấy giống thuốc phiện hay sao ấy. Cả đám lính ấy có rành nghiệp vụ không thì không rõ, nhưng họ cứ săm soi mãi gói hàng mà không quyết định được. Sau đó một người cầm đi đâu đó, lúc sau quay về và tôi thoát. Nhưng bị phạt một món tiền không nhỏ vì dám trốn qua biên giới trái phép. Sau cú đó tôi vẫn chưa tởn, cái tính ngoan cố khiến tôi đã làm gì cứ muốn bằng được. Thế là lại dàn xếp qua trung gian để có một cú vượt biên qua biên giới. Mặc dù cách đó 1 ngày thôi vừa có một kẻ vượt biên như tôi vừa bị lính gác bắn chết. Lần này chúng tôi vượt biên bằng thuyền. Tôi mang hành lý rất gọn nhẹ, được dẫn quanh co đến một bản xa thành phố nơi thuê khách sạn. Rồi đợi, chờ, hàng nửa ngày vì người dẫn đường chưa tới. Thế là lại một dịp để biết cuộc sống của một người dân tộc không quen biết nước người. Tức mình nhất là do không biết tiếng, đi đến đâu cũng như người câm điếc, đến cả những việc cá nhân tối thiểu cũng phải thể hiện hết cách bằng tay, chân. Lần ấy vượt biên trót lọt theo một thuyến cá. Tưởng vậy nhưng tôi nhầm to. Có lẽ cả cái đám đưa tôi đi cũng chính là tụi đã dàn dựng sẵn để bắt sống tôi khi về, lúc vừa bước lên thuyền vượt biên quay trở lại. Bị lính bắt, bị nhốt và chỉ đổi được tự do bằng một khoản tiền cỡ 2000 U$.

    Những chuyện đi như vậy có đáng gọi là sự cố không? Tuy nhiên thật là sai, nếu chỉ nói đến sự cố. Nếu mà lúc nào cũng xui sẻo như vậy, thì còn đâu cái ham muốn được ngao du có ở trong tôi. Xin kể những chuyến đi thú vị khác. Có một lần tôi đi thăm một người thân ở Thái lan. Đi chơi quanh quẩn mãi rồi cũng chán, dự định chuẩn bị về. Hai vợ chồng người bạn hôm đó có việc đi xa. Họ không nỡ để tôi tha thẩn một mình với sự buồn chán nên rủ tôi đi cùng. Đó là một chuyến đi dài đến vùng biên giới Tây bắc nước Thái, giáp với Miến điện. Tôi quên chưa giới thiệu, người bạn tôi là một Phật tử thuần thành. Ở Thái lan Đạo Phật là Quốc đạo, nhưng riêng người bạn tôi lại là một Phật tử cần mẫn chuyên cần hơn hẳn những người khác. Hai vợ chồng anh ta đang có một dự định gì đó trong cuộc sống và họ muốn hỏi ý kiến một nhà sư. Người này sống ở trong một vùng rừng núi rất hẻo lánh. Xe người bạn tôi đi sâu vào rừng. Lác đác trong rừng tôi thấy có những căn lều thô sơ cất tạm. Những con đường mòn quanh quanh, nho nhỏ vừa đủ cho chiếc xe của chúng tôi. Ngoằn ngoèo theo các con đường mòn cuối cùng chúng tôi đến bên một căn nhà cất bằng gỗ và lợp lá. Bên cạnh đó là một nhà sàn ván gỗ rất rộng, thấp lè tè và trống 4 phía. Một đầu của nhà sàn ấy có một bức tượng Phật Thích Ca Mâu Ni to lớn, kiểu tượng thường thấy ở các ngôi chùa Thái. Nhưng xung quanh là rất nhiều pho tượng khác nhiều dáng vẻ khác nhau, rất lạ. Có cả những pho tượng tôi đoán xuất xứ là từ Trung Quốc, Đài loan đến. Người bạn bảo đó là những tặng vật (vật cúng dường) của khách thập phương mang đến đây. Trên tấm thảm trải rộng tôi thấy có một vài người Thái trông dáng rất trí thức, hoặc quan chức gì đó đang kiên nhẫn cũng ngồi chờ như chúng tôi. Lát sau, vị sư trụ chùa về? (có gì đáng goi là chùa đâu, chỉ một túp lều nhỏ, và hàng trăm lều tự dựng dưới các tán cây rừng). Đó nhà sư trạc 50 – 55 tuổi, tầm thước, dáng xương xương, ngăm đen, ánh mắt sắc bén, khoác một mảnh vải vàng đã cũ kiểu các vị sư hệ phái nam tông. Người bạn tôi sau khi lạy chào nhà sư, thì nói chuyện giây lâu bằng tiếng Thái với nhà sư và nhận được những chỉ điểm từ ông này. Đến lúc lạy chào sắp ra về thì người vợ anh bạn bảo tôi có muốn hỏi gì về công việc tương lai hay gì đó thì cứ hỏi, ông sư này có thể trả lời nhiều vấn đề đấy, cần gì thì nói ra, họ sẽ phiên dịch hộ. Thời gian đó, tôi đã bắt đầu nghiên cứu Đạo Phật. Tôi đọc rất nhiều và tự cho rằng mình hiểu kha khá. Trong tôi hình thành sự ham thích rất mạnh với những triết lý sâu xa của kinh sách, nhưng kèm theo đó là sự câu chấp khá nặng. Tôi thường hay tranh biện đúng sai xung quanh những kiến thức về đạo Phật và đồng thời cũng thực hành rất "quyết liệt" theo đúng nghĩa của từ này. Tôi đã đặt cho mình những kỷ luật rất chặt chẽ trong sự tu tập, bất chấp những ràng buộc do hoàn cảnh công việc, đời sống. Do đó lắm lúc rất hăng hái, nhưng cũng có những lúc gặp những phiền toái nhất định không muốn nói ra, nhưng cũng không chấp nhận từ bỏ kỷ luật ấy. Thực ra việc tập tành của tôi khá kín đáo và những người xung quanh cũng không biết hoặc ít gì về những việc đó và tôi cũng chẳng thích nói nhiều về mình. Thêm vào nữa, ở Việt Nam tôi chưa gặp được vị sư nào mà tôi cảm thấy là chân tu, và tôi có ý mong đến một lúc nào đó được có một người như vậy chỉ dạy cho mình. Khi được vợ chồng người bạn hỏi như vậy, tôi cũng vừa muốn hỏi, nhưng cũng chưa biết nên bắt đầu như thế nào, giải thích như thế nào về những ấp ủ của mình. Hơn nữa tôi cũng không tin vị sư này có thể giải quyết gì cho mình. Tôi ngập ngừng mãi mà chưa nói được điều gì. Vị sư Thái im lặng quan sát tôi lúc lâu, rồi đột nhiên nói với 2 vợ chồng người bạn điều gì đó. Các bạn tôi ngỡ ngàng nhìn tôi giây lâu rồi ngập ngừng nói với tôi rằng ông này biết khá kỹ về tôi, ông ấy biết tôi là ai và đang muốn nói gì. Ngừng giây lâu cô vợ người bạn nói là ông ấy nói biết tôi là một người học hành đỗ đạt, nhưng lại tin theo và đang thực hành Phật Pháp, nhưng cách thực hành của tôi có chỗ đáng phải xem xét lại. Đến lượt tôi ngỡ ngàng, gật đầu, lắp bắp vài câu. Những vị quan khách Thái đang kiên nhẫn ngồi đợi đến lượt mình bắt đầu chú ý lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Thế rồi không cần tôi phải nói gì kể gì. Trong vòng khoảng 20 phút liền, vị sư Thái nói hết những tâm tư tôi đang có trong lòng. Ông căn dặn tôi phải nên điều chỉnh lại sự tu tập của mình, không nên căng quá. Trong sự phiên dịch một cách khó khăn của người bạn, tôi hiểu ra lời khuyên chí lý của Nhà sư rằng cần phải tu tập một cách tự nhiên, không cần câu thúc mình quá, không nên chấp trước. Phải làm sao cho sự tu tập diễn ra nhẹ nhàng, tự nhiên, liên tục dần dần trở thành nếp sống bình thường của mình mới được. Kiên trì mà đi không cần phải nghĩ đến sẽ đạt được, có vậy mới đi được xa. Tôi nghe mà thấy thư thái lạ thường, bao nhiêu vướng mắc lâu nay đã được giải toả hầu hết. Rồi nhà sư đột nhiên yên lặng. Chúng tôi ngồi bên nhau một lúc nữa, không ai nói gì, trong trạng thái bình yên diệu kỳ dưới những tán cây rừng và tiếng chim ríu rít. Cho đến tận lúc người bạn tôi đề nghị ra về anh ấy nói với tôi rằng vị sư nói rất quý tôi và có vẻ như chúng tôi có duyên với nhau. Điều này cũng thật lạ. Có lẽ một lúc nào đó tôi sẽ còn quay trở lại dưới những tán cây rừng này cũng nên. Tôi linh cảm thấy điều đó và ao ước điều đó. Bạn tôi nói, nếu tôi được chứng kiến cảnh cả vạn người ngồi thiền im lặng dưới các khu rừng trống vắng mới thấy cảm xúc thật yên tĩnh kỳ diệu trong tâm hồn. Bạn có biết không, hàng năm hàng vạn người dân Thái, không kể thành phần xã hội, chức tước, giàu nghèo đổ về những khu rừng như tôi được chứng kiến để đăng ký theo các lớp tu tập thiền một vài tuần hay vài tháng. Sau mỗi cơ hội như vậy người ta trở về với công việc cũ với một trạng thái khoẻ khoắn tâm hồn, với sự cân bằng tinh thần và một thiện tâm, đủ để người ta có thể đứng vững trong vòng xoáy ghê gớm của cuộc đời. Sau lần đi đó tôi quay trở lại Thái lan nhiều hơn, đi thăm và làm quen nhiều người hơn trong giới Tăng lữ và Phật tử. Được biết nhiều chuyện vui có, lạ có và tất cả đều rất đáng nhớ. Tiếc là không thể lan man mãi được vì đã làm bạn mệt mỏi quá rồi.

    Bạn thấy những cuộc du ngoạn đó ra sao? Rất cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện của tôi.

    Thân ái!

  • 6 năm trước

    Thư giản với chốn thanh bình của Eden Resort Phú Quốc

  • 1 thập kỷ trước

    Với tôi thì chắc ít bạn được giống như tôi: Chẳng những tham quan, du lịch mà lại thêm cả học tập, công tác....Nhất là làm nghĩa vụ Quốc tế; Ở nơi nào và lần nào với tôi đều mang lại dấu ấn và kỹ niệm sâu sắc.

    * Khi đi có Passport:

    - Đến cửa khẩu xuất thì bị an ninh sân bay vặn vẹo và phải kê khai lý lịch trích ngang và số ĐT để họ xác minh nóng thông tin trong pass;

    - Đến cửa khẩu nhập khi xuất trình giấy tờ thì bị cảnh sát cửa khẩu sân bay gĩư lại và họ gọi tất cả đồng đội lại để nghiên cứu; đến khi sếp đến chuẩn bị thẩm vấn việc officical nghi giả. Tôi lại nhanh chóng xổ 1 tràng những quy ước hành chính Quốc tế (tôi phá vì đã biết trước việc này). Đoàn đi rất xa, khi kiểm lại là tôi bị mất hút, đoàn hốt hoảng. Tuy vậy, tôi vẫn bình tỉnh đối đáp và chỉ dẫn, chứng minh khác và được qua; Cứ như thế passport officical lần lượt chuyến nào cũng tương tự như vậy....

    Lý do: VN cải chính trên giấy tờ lại tẩy xoá!

    .....Hoặc khi đi chơi trong đoàn tự dưng họ lại tự dàn dựng, đạo diễn và quay phim về chuyến đi ấy mà trong đó họ tự giao vai chính cho tôi. (tâm điểm là tôi). Trong khi đó trưởng đoàn là vai chính họ vẫn biết. Khi về cả đoàn tham quan buộc lòng yêu cầu tôi phải mua bản quyền tất.

    Lý do: Họ nghi ngại trong đoàn có tôi là nhân vật là đích ngắm cần lưu tâm;....

    * Khi không có passport:

    - Tôi đã từng vượt biên (không có giấy thông hành) và tại đây khi được đứng trên 1 diễn đàn nào đó trong trong tôi cũng xem đây là quê hương thứ hai: vì nơi đây cái sống và cái chết giành nhau từng ít một; Và tôi đã có chút may mắn cùng đồng đội cứu mạng rất nhiều người khỏi thảm hoạ chết (gần như họ được sống lại);

    - Ba mươi năm sau tôi thăm lại thì một trong số những người ấy thì họ đang chuẩn bị làm pp đi tìm thăm tôi; Và bất ngờ hơn cả là trong dịp này họ cho tôi biết đã có ý định lập di sản cho tôi thừa hưởng một phần tài sản ở xứ họ;

    Lý do: Họ xem tôi như là 1 thành viên ruột thịt trong gia đình;

    ........Và còn có lần trên đất bạn với tư cách là dân bản xứ tôi đi tiếp đoàn VN đi thăm viếng các khu vui chơi, giải trí;

    Lần này tôi buộc nơi ấy họ phải làm thông dịch viên lại cho tôi từ tiếng VN ra tiếng bản xứ (tôi nghe tiếng của nước họ và vờ như không biết VN là nơi đâu trên bản đồ thế giới). Đến khi kết thúc chuyến vui chơi, giải trí ấy họ cũng chẳng biết tôi là người VN chính tông vừa mới sang.

    Các bạn có thấy tôi vui chưa? Kỹ niệm chưa? ấn tượng chưa?........và số tôi toàn gặp những chuyện thật như bịa.

  • 4 năm trước

    Mình đi Sapa rồi, ở đó rất đẹp luôn bạn nhé

  • 1 thập kỷ trước

    Mình có đi tham quan nhiều nơi. Nhưng ấn tượng nhất là Huế với cầu Tràng Tiền, có điệu hò xứ Huế bên sông Hương. Quê mình không có.

    Về cao nguyên xem nhiều lễ hội của dân tộc Ba Na, Ê Đê....ấn tướng nhất là lễ hội đâm trâu vào dịp chuẩn bị mùa vụ.

    Thi thoảng vài chuyến miền Tây thả hồn theo sông nước.

    Đôi lần đặt chân đến đất Hà Thành để đi dọc Quốc lộ 1 đến tận Móng Cái: Nam Định, Hưng Yên, Vĩnh Phúc, Phú Thọ,.....Yên bái, Quảng Ninh....

  • 1 thập kỷ trước

    Nói là đi thăm quan du lịch thì mình đi rất ít vì không có điều kiện, nhưng biết thì mình biết nhiều lắm, hãy chia sẻ cùng mình nha.

    Mình sinh ra và được học thầy nho ở Bắc Giang, dù chỉ 1 năm nhưng rất ấn tượng, cũng roi mây, cũng Thầy đồ ngồi trên chiếu giữa nhà, bên cạnh là điếu thuốc tròn bự, bị phạt thường xuyên vì tội viết chậm, 1 bạn sau lưng cứ phải viết bài hộ mình vì sợ mình bị đòn.

    Những ngày ở Lao Cai, Thái Nguyên tan học là lang thang trong rừng với bạn bè, tắm suối, ăn quả rừng, uống nước từ vỏ cây... tìm chạc 3 cây ổi làm súng cao su (giàn ná), tìm mắt cây đẽo gụ (con cù). Mình hay bị nhờ vì là làm đẹp, bóng, chắc.

    Lớn 1 chút, mình được gọi là bé gái vùng mỏ sáng đi kiếm than rơi dọc đường tàu, chiều chiều tan học về chui vào mấy lô cốt trên đỉnh đồi thông hóng mát, nhìn quang cảnh hùng vĩ xung quanh ngó xuống Vịnh Hạ Long mờ mờ ảo ảo ước gì mỗi ngày được đến đó, rồi tháo đầu đạn ra lấy thuốc súng làm pháo hoa như ai (trong lô cốt rất nhiều súng đạn). Rồi có những buổi chui vào nhà máy điện ăn trộm vỏ cáp điện bằng chì về nấu chảy ra đúc thành cái chì, dao găm, ngôi sao...

    Những ngày về thăm quê ngoại (vùng biển Nghệ An), chiều chiều tha thẩn trên bãi biển, nghe mọi người nói chuyện với nhau mà chẳng hiểu gì, bắt con còng con cáy, ngồi xem chúng xây nhà trên cát, mỏi mòn, bắt đầu biết nhớ, biết vấn vương...

    Rồi 1 năm ở Hà Tiên chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp miền biển cá, tôm, cua, mực ngộp trời.. thì phải nếm mùi giặc giã, lớp học không kịp giải tán, phân nửa bạn bè thương vong, hàng ngày chứng kiến cảnh chết chóc vô số kể, tan học rủ bạn bè tấp vô điểm cứu thương tận mắt chứng kiến cảnh các chú bộ đội bị thương được chuyển từ máy bay trực thăng xuống, người thì ruột đổ ra 1 bọc trên bụng, người thì nát 1 bên vai, người thì mất 1 chân... lúc đầu rất sợ nhưng rồi mình cũng tiếp cận và giúp họ những gì mình có thể...

    Rồi thời gian lại qua đi, mình lại thành con gái xứ "...gạo trắng nước trong, ai đi đến đó đừng mong ngày về". Cần Thơ bình dị, hài hòa, chất chứa nhiều kỹ niện của thời mới lớn, riêng mình thì chẳng hài hòa chút nào, chiều chiều trốn bạn bè leo lên mái nhà "con rùa" của trường ĐH nói là học bài luyện thi ĐH, nhưng thực ra luyện gì mình cũng chẳng biết. Ghiền coi phim, kỷ lục phim mình thích "Tiếng chim hót trong bui mận gai" coi 8 lần, trong 7 ngày, coi khi nào rạp đổi phim mới thôi, coi tới mức thuộc hết lời thoại trong phim. Lúc đó chúng bạn bảo rạp Tây Đô là nhà của mình.

    Thời gian mà mình sống lâu nhất có lẽ là tại quê nội, người miền tây (Tiền Giang) thật thà chất phát, cuộc sống tạm bợ, uống nước sông nhậu nhiều, cái nghèo cứ đeo đẳng họ mãi không sao thoát ra được.

    Thoát khỏi gia đình vào ký túc xá, mình như được xổ lồng, quậy, phá hơn quỷ phá nhà trai. Chẳng sợ bị la rầy, chẳng sợ trách mắng cũng chẳng sợ ế ẩm, cứ vậy mà tiến, muốn làm gì là làm, chẳng ngán ai, giờ nghĩ lại thích thật.

    Mình là con cái dân xây dựng nên có điều kiện chu du khắp thiên hạ, cũng có khi đi nghỉ mát du lịch nơi này nơi khác (Đà Lạt, Nha Trang, Đồ Sơn...), nhưng không đâu mình thích bằng những nơi mình đã từng sống, đã từng đi qua... mọi cái thật đơn giản nhưng đối với mình đầy cảm xúc, rất vấn vương... đâu cũng là 1 thời để nhớ.

    Giờ mình nhập cư là dân thành phố cũng bận rộn, cũng bon chen, cũng ngắc ngoải, nhưng chẳng bao giờ thôi nhớ thôi nguôi ngoai về những ngày đã qua.

    Rất cảm ơn câu hỏi đã cho mình 1 dịp để nhớ, để thương và rồi để tiếc.

  • Ẩn danh
    1 thập kỷ trước

    Mình đã đi tham quan rất nhiều nơi, mỗi nơi đều để lại cho mình một ấn tượng khó quên. Rất tiếc mình không muốn chia sẻ với bạn. Nếu mình biết bạn là ai, mình nhất định sẻ chia sẻ.

    Đêm hôm đó, trời gần như không trăng không sao, nhìn lên bầu trời tối đen òm. Mình ... đứng trên cây cầu khá chắc và có hàng dọc ánh đèn ở hai bên cầu, tuy vậy những ánh đèn tròn này đã không làm sáng rực cả cây cầu. Nhìn xung quanh mình là biển đen ngòm.... bất chợt... mình đánh rơi.... xuống biển. BẠN BIẾT MÌNH RƠI GÌ KHÔNG? VÀ RỒI CHUYỆN GÌ XẢY RA KẾ TIẾP? .....................Kỷ niệm ấy mình sẻ nhớ mãi.

  • 1 thập kỷ trước

    mình đã từng đi:Vịnh Hạ Long,Cố Đô Huế,Đà Lạt,v....v......

    nhưng mình nhớ nhất là lúc đi Đà Lạt với trường.

    hôm đó mẹ cho minh vài triệu đem theo,nhóm bạn tinh nghịch của mình lại đem dấu làm mình sợ và khóc quá trời luôn.khi mình khóc họ mới đem ra va xin lỗi mình.mình không giận nhưng lúc ấy mặt mình như mặt mèo vậy,đã vậy ở đó còn có người mình thích làm mình quê chết đi được.

    đúng là một kỉ niệm không thể quên đúng không bạn.

  • Ẩn danh
    1 thập kỷ trước

    ngoài những chuyến đi thăm quan nhà trường tổ chức (chỉ thấy mệt thui)_thì mình còn ��i với gia đình .vui lam nha. có những kỉ niệm với người thân thật là hạnh phúc

  • 1 thập kỷ trước

    đi khắp thế giới bằng xe đạp rùi ^^

Bạn vẫn có câu hỏi? Hãy hỏi ngay để nhận câu trả lời.