Yahoo Hỏi & Đáp sẽ ngừng hoạt động vào ngày 4 tháng 5 năm 2021 (Giờ Miền Đông nước Mỹ) và từ nay, trang web Yahoo Hỏi & Đáp sẽ chỉ ở chế độ đọc. Các thuộc tính hoặc dịch vụ khác của Yahoo hay tài khoản Yahoo của bạn sẽ không có gì thay đổi. Bạn có thể tìm thêm thông tin về việc Yahoo Hỏi & Đáp ngừng hoạt động cũng như cách tải về dữ liệu của bạn trên trang trợ giúp này.

cà rốt đã hỏi trong Văn học & Nhân vănThơ ca · 1 thập kỷ trước

Cô đơn mình anh vào đây nhé...............................?

Mình vừa viết 1 truyện ngắn tặng cho bạn nè:

Nó vẫn lặng lẽ bước đi từng bước chậm rãi. Trong lòng nó vẫn đang đấu tranh không biết có nên đi tiếp hay không. Ôi ngày thường nó rất quyết đoán cơ mà sao hôm nay lại lưỡng lự như vậy. Con đường về đêm mới vắng lặng làm sao. Từng chiếc lá rụng như bứt đi hi vọng cuối cùng của nó. Gió vẫn thổi, mưa bụi vẫn bay và người lữ hành vẫn tiến bước trên đường. Đã nhiều lần nó định quay lại nhưng rồi cái gì đó thôi thúc con tim nó tiến lên. Dù là hi vọng mong manh nhưng nó cũng phải chớp lấy. Cứ như vậy nó đi mãi đi mãi trong một đêm buốt giá…

Là một thằng sinh viên nghèo lên thành phố học tập nó luôn biết thân biết phận không bao giờ dám ăn chơi đua đòi. Thương bố mẹ vất vả nuôi nó ăn học nên nó luôn cố gắng chăm học và sống một cuộc sống tốt. Vì vậy tuy nghèo nhưng nó rất được bạn bè kính trọng. Tuy thế nhiều lúc nó vẫn tự hỏi liệu nghèo có phải là cái tội không? Nó luôn tự ái mỗi khi ai bảo nó nghèo. Ban ngày thì đến lớp học tập, vui chơi là thế nhưng mỗi khi có chuyện buồn thì nó lại nằm thao thức cả đêm suy nghĩ. Có lẽ suy nghĩ qua nhiều làm nó già trước tuổi, những trò chơi thường ngày của “trẻ con” không còn làm nó hứng thú nữa. Cuộc sống nghèo khổ không ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt thường ngày của nó, nó vẫn yêu đời như thường. Thế rồi nó vướng vào một chuyện mà đã bao đêm làm nó mất ngủ…

Câu chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng đã giày vò nó biết bao tháng ngày, đã cướp đi của nó không biết bao nhiêu nụ cười. Số là nó thầm yêu cô bé ở gần khu nó trọ nhưng đã lâu rồi nó không thể thổ lộ với nàng. Nó luôn tự nhủ mình hãy quên đi hình bóng ấy nhưng cứ nhắm mắt lại thì nụ cười hồn nhiên với ánh mắt ngây thơ lại xoáy vào tim nó đau nhói. Biết làm sao đây, nó chỉ là một thằng sinh viên nghèo sao có thể xứng với một cô gái xinh đẹp giàu có như nàng. Hàng ngày vẫn gặp nhau, vẫn vui cười mà lòng nó thêm trĩu nặng. Càng cố quên đi thì lại càng thêm nhung nhớ. Và rồi mối tình đơn phương đưa nó trở lại với quá khứ đau thương. Trước kia nó cũng đã từng có hai mối tình với hai người con gái khác. Nhưng rồi cả hai đều bỏ nó mà đi. Lí do chia tay thật đơn giản chỉ vì nó quá nghèo không thể đáp ứng hạnh phúc giàu sang của hai nàng. Mỗi lần chia tay đó tưởng chừng nó đã không còn nước mắt nữa. Và giờ đây nó trở lên sợ hãi trước truyện tình yêu, nó không còn đủ tự tin để nói lên ba chữ “ Anh yêu em” với bất kì người con gái nào. Nó sợ một ngày nào đó chỉ còn nó cô đơn trên thế gian này…

Và đêm nay nó lại bước trên con đường tới nhà nàng. Đã là lần thứ ba nó vòng qua nhà nàng nhưng vẫn chưa đủ can đảm dừng lại. Lần này nó dừng lại trước hộp thư nhà nàng, rút từ trong túi ra một bức thư mà nó đã viết từ lâu. Nó ngắm bức thư thật kĩ, gửi vào trong đó bao nhiêu tình cảm. Thực ra đó là bức thư nó muốn nói lời tỏ tình với nàng nhưng lại không dám gửi cho nàng. Nó trộm nghĩ số kiếp nghèo khổ của mình sao có thể đem lại hạnh phúc cho nàng chứ? Hãy để nàng tự do đi kiếm tìm hạnh phúc từ một kẻ tốt hơn nó. Thế rồi như nghĩ ra điều gì nó nhét bức thư vào túi rồi chạy đi thật nhanh. Khi trở lại nó cầm trên tay một bông hoa mà không rõ nó đã lấy từ đâu giữa đêm tối vắng lặng này. Nó nhẹ nhàng hôn lên cánh hoa rồi đặt vào trong hộp thư. Nó nhắm mắt lại tận hưởng cái lạnh của những giọt mưa phùn và cái tĩnh lặng của bóng đêm. Tâm hồn nó như được an ủi phần nào mỗi khi làm thế. Sau một hồi lâu nó lặng lẽ bước đi như lúc nó đã đến. Thực ra đây không phải lần đầu nó định gửi bức thư đó nhưng nó biết đây sẽ là lần cuối nó đến đây bởi lẽ chỉ ngày mai thôi nàng sẽ chuyển nhà và mãi mãi xa nó. Đêm tối lại đưa nó trở lại với con đường nó đã đi…

Khi bóng của nó không còn in trên con đường nữa thì từ sau cánh cửa kia một cô gái bước ra. Lặng lẽ một cách kì lạ cô gái đến bên hộp thư tìm thật kĩ nhưng chỉ có duy nhất một bông hoa. Ôm chặt bông hoa trong lòng, hai khóe mi cô đẫm lệ. Rồi cô lại từ từ đi vào nhà và đóng cửa lại. Xa xa sau cái cây cổ thụ kia một bóng người vẫn theo dõi hành động đó của cô gái. Hắn tự gạt đi nước mắt, cười lên một tiếng lạnh lùng rồi quay lưng vừa kịp đỡ lấy chiếc lá cuối cùng từ trên cây rụng xuống…

4 Câu trả lời

Xếp hạng
  • 1 thập kỷ trước
    Câu trả lời yêu thích

    cám ơn ông nhiều ! ý nghĩa lắm ... !

  • 1 thập kỷ trước

    Sao ky` vay?sao giô'ng vơi' chuyen ti`nh cua~ tui vay?

    Ko thÊ~ nao`....chĂ~ng le~ day la` sư tru`ng hơp..

    Ma` co' khi do' la` sô' phÂn cua~ nhưng ke~ ngheo`

    Tui da~ kho'c wa' nhie`u bÂy jơ thi`....haha

    TTBG ko dau ko buon ko khoc cu~ng ko con nươc mĂt

  • ?
    Lv 4
    1 thập kỷ trước

    cođơnmìnhanh ..xỉn rùi .,.tui xem ké xí nha !?

  • ?
    Lv 4
    4 năm trước

    hà hà,,nh?c chính tr? m?i nh?,ngày x?a già làng ?i h?c chính tr? mà toàn ng? g?c,n?n! b? ng khác phê bìnhh hoài,quê quá,bèn gi? tay phát bi?u: -th?y có th? ??nh ngh?a ?c t? chính tr? là gì ko? -e hèm! th?y còn e hèm,ú ? .già làng ng? ti?p...xí..

Bạn vẫn có câu hỏi? Hãy hỏi ngay để nhận câu trả lời.