Yahoo Hỏi & Đáp sẽ ngừng hoạt động vào ngày 4 tháng 5 năm 2021 (Giờ Miền Đông nước Mỹ) và từ nay, trang web Yahoo Hỏi & Đáp sẽ chỉ ở chế độ đọc. Các thuộc tính hoặc dịch vụ khác của Yahoo hay tài khoản Yahoo của bạn sẽ không có gì thay đổi. Bạn có thể tìm thêm thông tin về việc Yahoo Hỏi & Đáp ngừng hoạt động cũng như cách tải về dữ liệu của bạn trên trang trợ giúp này.
giúp với 5**********. ngaj maj thi ruj?
hãy tưởng tượng 10 năm sau em trở lại mái trường mà hiện nay em đang học.
4 Câu trả lời
- 9 năm trướcCâu trả lời yêu thích
thay cho hợp lý nhá
Nhân ngày 20-11, em về thăm lại mái trường xưa, nơi đã dạy em bao kiến thức để em có thể làm một người bác sĩ như bây giờ. Ôi, thật tuyệt vời. Em bước lại gần ngôi trường mến yêu, cái cổng hiện ra trước mắt. Nhìn hàng chữ “Trường trung học cơ sở Trần Phú ” mà trong lòng thấy bâng khuângvô cùng. Cổng trường bây giờ đã được vét vôi sạch sẽ. Bước vào cổng, hiện rõ trong đôi mắt em là kỉniệm thơ ấu ngày nào, chơi đùa, bắn bi, rượt bắt nô nức dưới sân trường. Hàng cây xà cừ thuở trước chỉ cao tới tầng hai là cùng mà bây giờ đã xum x��, toả bóng khắp sân trường. Khẽ chạm tay vào lớp vỏ xù xì, em thầm hỏi: “Cây ơi, mày còn nhớ tao không ?”Cành cây lay động như muốn trả lời rằng: “Có chứ, làm sao cây này quên được cậu học trò Thăng ngày nào”. Em cười nhẹ rồi đi về phía sau trường, dãy núi trước kiabây giờ đã được khaiphá làm thêm một dãy nhà cho các em học sinh lớp bảy, lớp tám. Học sinh bây giờ khôngnhư trước kianữa, một ngày học luôn cả sáng lẫn chiều. Em quay mắt về phía căn phòng lớp em ngày nào. Nó không còn như xưa nữa mà rất khangtrang, bốn cái quạt, sáu cái đèn và cái bảng to lớn cũng đủ biết điều ấy. Em tiến lên lầu, xem qua một lượt. Chà, thật là tuyệt, phòng thực hàng được trang bị toàn những máy tính hiện đại màn hình phẳng, cả thảy hơn bốn mươi chiếc. Chẳng phải hai người một máy như ngày nào nữa. Còn thư viện thì toàn những thiết bị hiện đại. Học sinh thời nay hơn trước kianhiều quá. Đi qua dãy hành lang, bỗng em phát hiện ra một sân bóng rộng. Em chạy xuống, thấy một trái banh nằm lăn lóc. Chắc là mấy cậu học trò chơi xong quên khôngbỏ lại trường đây mà.. Em lấy chân lăn bóng trên nền cát rồi sút một cú nhẹ vào cái khungthành. Những kỉniệm ngày ấy tuôn trào. Hồi ấy, nơi đây còn là một bãi đầy đất đá, còn cái khungthành chỉ là hai cái cọc và một thanh gỗ ở trên thôi, còn bây giờ, khungthành sắt có bao bọc lưới xung quanh, tuyệt quá. Bỗng, em nhớ ra là mình còn phải thăm thầy cô nên rảo nhanh bước về phía phòng truyền thống. Bướcvào căn phòng, các thầy cô đang họp nên em khôngdám làm phiền mà đứng chờ. Họp xong, thầy cô tổ chức liên hoan mừng ngày vui, đến bây giờ, em mới đánh bạo tiến ra, chào thầy cô. Mọi người nhìn em với một chút ngỡ ngàng. Em thưa: - Thưa mọi người, em là Thăng đây ạ. Lúc bấy giờ, một vài thầy cô mới “Ồ” lên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn ngỡ ngàng, rồi sau đó hỏi những người già hơn: - Học sinh cũ của mấy anh chị à! Em đoán đó là người mới về trường. Bỗng, cô Mai Ly hỏi: - Thăng này, hiện giờ em đang làm gì thế? Bao năm tháng cách xa, bây giờ cô có vẻ già đi rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm và khuônmặt có nhiều vết nhăn theo ngày tháng. Mặc dù vậy, em vẫn có thể nhận ra cô bởi giọng nói và đôi mắt hiền từ mà năm tháng khôngthể phai nhoà. Em trả lời: - Thưa cô, em hiện đang bác sĩ tại bệnh viện đa khoa Đức Tín ạ. - Vậy à? – cô đáp. Em hỏi cô: - Cô ơi, cô Hoà và những thầy cô khácđâu ạ. - Họ về hưa cả rồi. Còn cô dạy hết năm nay cũng về hưa nốt. Nghe cô nói, em rất buồn, nhưng kìmchế được và hỏi cô thêm : - Học sinh của cô dạy có ngoan khôngạ. Cô trả lời: - Đương nhiên, dù sao thì chúng cũng đâu có lì bằng cậu học trò Thăng lớp 6D của tôi Thuở nào. Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, những thầy cô khác cũng hỏi chuyện. Thân mật lắm! Trò chuyện hồi lâu thì em nhớ ra một việc quan trọng. Vộichạy ra cổng, lấy vài gói quà tặng thầy cô. Xong việc, em ra về. Bướcra khỏicổng trường mà trong lòng em thấy quyến luyến vô cùng. Ngôi trường này đã cùng em trải qua bao kỉniệm đẹp và ở đó có những con người tuyệt vời đã chắp cho em đôi cánh để em vững bước vào đời.
- 9 năm trước
Có ngay đây:
Bạn sinh năm 98 hả, mình cũng dzậy, nếu đc thì pm nik yahoo mình nha ggbond_cuong@yahoo.com.vn
Đây nè
Sau hai mươi năm xa rời quê hương, hôm nay, 30 tháng 7 năm 2031; tôi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất với thật nhiều nỗi niềm. Gió heo may chợt thổi, cơn gió buổi sớm mai se xót lòng tôi. Cái nao nao ngày xưa khi bắt đầu sang Úc bỗng từ đâu ập về. Ôi ! Tôi chỉ biết đứng lặng giữa hàng người chen nhau. Chờ một người thân nào đó, hay bạn bè ra đón như lúc tiễn tôi đi du học. Một ý nghĩ chợt hiện lên: “ Mình phải đi, đi về quê hương, về thăm lại ngôi trường Trung Học Phổ Thông Dầu Tiếng mến yêu”.
Ngay lúc đó, vầng thái dương tỉnh giấc, ông cởi bỏ lớp chăn bông ấm áp, toả sáng cho trần gian. Những tia nắng đầu tiên rọi vào mắt tôi. Tôi tỉnh hẳn khỏi sự mơ màng. Gió ngừng thổi, nhường chỗ cho âm thanh nhộn nhịp của Thành Phố. Tôi gấp rút lấy va li, đi về Dầu Tiếng, về trường xưa.
Tôi không còn nhận ra thị trấn Dầu Tiếng bé nhỏ nữa, vì giờ đây, nó đã trở thành một thành phố công nghiệp với các toà nhà cao tầng.Tôi gọi taxi, đi thẳng đến trường. Đường đến trường thật rộng lớn. Hàng cây be bé ngày nào giờ đã thật to, thật cao, bóng rợp mát cả con đường. Ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, “Trường Trung học cơ sở Nguyễn Bỉnh Khiêm đâu rồi bác tài?”, tôi hỏi bác lái taxi. Bác cười với tôi:”nó đây nè, vẫn ở chỗ cũ đấy thôi!”.
Quả thật, tôi sẽ không nhận ra trường nếu không có tấm bảng điện tử chạy dòng chữ:”WELLCOME TO NGUYEN BINH KHIEM SECONDARY SCHOOL”. Trường nay đã thay da đổi thịt. Sau tấm bảng điện tử là hai hàng cây to, xanh mát. Trường vẫn còn ba dãy phòng nhưng rộng hơn và nối liền với nhau. Mỗi dãy không chỉ hai mà là năm tầng lầu. Vẫn lối kiến trúc cũ nhưng có gì đó thật lạ!Giản dị mà sang trọng .Tường ốp gạch men màu xanh ngọc làm dịu đi cái nắng gay gắt cuối hè. Mái ngói đỏ quen thuộc được thay bởi các tấm pin mặt trời. Tôi bước vào trường, không chút e ngại. Sân trường không còn là nền gạch nữa mà được thay bởi chất liệu tổng hợp.Có sân banh, sân cầu lông,có cả hồ bơi nữa. Tôi rảo bước đi trên hành lang các phòng học. Mọi trang thiết bị đã đổi mới hoàn toàn. Tấm bảng đen cũ kĩ được thay bởi một màn hình lớn, kết nối với máy vi tính ,và dãy bàn ghế inox sáng ánh bạch kim thế chỗ cho những bộ bàn ghế gỗ sần sùi. Cầu thang cuốn đưa tôi lên tầng trên.Các tầng đều được bài trí như nhau. Là ngày hè, trường thật vắng vẻ…
Tôi ghé qua một căn phòng khang trang khác hẳn với các phòng học khác.. Thì ra, đây là thư viện trường. Cùng với màu xanh của trường và cửa sổ hiện đại. Phòng thư viện hoà lẫn vào các dãy phòng học khác. Nó không tách biệt ra như trường ở Úc. Trong phòng đầy đủ các thiết bị dạy học từ môn hoá đến môn văn. Lạc giữa những thiết bị hiện đại ấy là một tủ kính cũ kĩ. Tôi tò mò lại gần xem. A! Cuốn tập san ngày 20-11 của lớp 9A4 niên học 2011-2012. Nó vẫn còn nằm đây sao. Dù giấy đã bạc màu, nhưng hình lớp chúng tôi thuở ấy vẫn còn đó. Chợt , một bàn tay run run đặt lên vai tôi. Tôi quay lai, buột miệng kêu lên “cô”. Đó là cô Tâm, chủ nhiệm lớp 9A4 chúng tôi năm ấy. Tôi hỏi cô : “Cô còn nhớ em là ai không ạ?”. Cô nheo mắt lại.Tôi định nói tên nhưng cô giơ tay ra: “Cô biết em là ai rôi, phải Phúc đó không!”. Tôi xúc động quá, biết lấy lời nào để tả, chỉ biết ôm chầm lấy cô. Giọng cô nghèn nghẹn: “ Cô nhận ra cái dáng béo to của em mà!”. Rồi tôi và cô ngồi lại tâm sự về những chuyện của tôi và cô. Thì ra, giờ cô đã nghỉ hưu rồi, nhưng mến trường nên cô tự nguyện ở lại làm trong thư viện này. Sau chừng ấy năm mà cô chẳng thay đổi gì ngoài mái tóc đã bạc màu, tôi thương cô lắm!.Bao nhiêu kỉ niệm cũ ùa về………
Tôi hỏi thăm cô về thầy hiệu trưởng, cô hiệu phó và các thầy cô ngày ấy.Các bạn học cũ ngày xưa, nay mỗi người phiêu bạt một phương trời, hẳn đều đã thành đạt? Tôi kể cô nghe về chuyến du học của tôi, về quá trình học tập gian khổ, về công trình khoa học “Trẻ hoá hành tinh xanh” mà tôi và nhóm bạn giáo sư ,tiến sĩ đang theo đuổi,về công ty chế tạo robot mà tôi là kĩ sư trưởng.Cô tròn xoe mắt: “Ồ! Vậy ra những học bổng của Úc lâu nay trường ta nhận được là do công ty của em tài trợ sao?”
Vầng thái dương, vàng vọt như người bệnh hoạn, đang buông mình rơi xuống cuối chân trời, khuất sau áng mây hồng mờ nhạt. Những tia nắng yếu ớt như còn luyến tiếc trần gian, cố rướn mình, liếm xuống mặt đất lần cuối cùng rồi lịm tắt. Tôi đi về nhà cũ, trong nỗi buồn xen lẫn niềm vui. Buồn vì tôi sắp phải ra nước ngoài, không biết khi nào quay lại gặp cô nữa, gặp trường nữa. gặp quê hương Dầu Tiếng dấu yêu. Vui vì nay trường đã đổi mới, tốt hơn, đẹp hơn…
- Ẩn danh9 năm trước
ban co the tham khao dan y sau:
1)mb:
dan dat;
+hen voi cac ban cu
+ngay hoi lop 20-11
gioi thieu ngoi truong .......
2)th:(ke ra su moi me)
a) ta truong tu xa(ta truong tu xa)
-may tang+son mau gi>xay
-nam tren pho nao
b)ta truong khi den gan:
-cong
-san
-cay coi
-ghe da
-bon hoa
-san khau
-cot co
-la co
-trong truong
-cac phong hoc:ban ghe,bang den,quat,dieu hoa...
-phong do dung day hoc-cac do dung
-phong tin hoc-cac may tinh
-phong day nhac-dan
-phong hdgv:ban ghe ,den dieu hoa..
-ta va ke viec gap mt thay co giao cu va cam xuc + suy nghi cua minh khi gap lai thay co
- ta va ke viec gap hoc sinh dang hoc tai truong va cam xuc + suy nghi cua minh
3)kb:
-cam xuc khi ve gap truong cu
-ru nhau di gap co chu nhiem cu bi om-bi ai do vo vao nguoi-tinh giac
-o thi ra day la mot gac mo
- 9 năm trước
Hehe,thế mà cũng đéo chém được
10 năm sau em về trường,bãi cứt em ỉa cuối lớp vẫn còn,giờ mọc lên toàn nấm
trường hồi xưa nghèo nàn,bọn em toàn phải đào lỗ iả,nhưng giờ trường đã mua được bô
v..v